Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

Viết cho " Người Nhà Quê"

Bạn dắt ta về với tuổi thơ ngây
Nơi có ngọn đồi khô hanh nắng hạ
Thằng bé lem nhem, quên những vết xước gai trên mình trầy trụa
Nhoẻn miệng cười khoe bạn, này chín mọng thơm lừng ngọt lựng trái mâm xôi
Bạn đưa ta về bên võng mẹ ru hời
Trưa yên ắng bé thơ nằm uống tiếng
Có giọt nắng nghịch đùa môi thơm chúm chím
Cho nụ thiên thần nở giữa vườn mơ...
Theo bạn về với đồng nội nên thơ
Con trâu mơ màng nằm nghe sáo diều lên vi vút
Đứa con gái ngồi nghiêng nghiêng hất tóc, mắt cười biêng biếc,
Cho bạn mình một thoáng ngẩn ngơ
Theo bạn về bên bếp khói chiều xưa
Ngọt sao tô canh rau mẹ nấu
Chén cơm không lẫn khoai mẹ yêu thương để dành riêng con đó
Ấm lòng thằng Út buổi trường tan
Về cùng bạn một sớm miên man
Qua cánh đồng xanh thì con gái
Trò chơi "cút-òa" mê mải
Cả đời lận đận trốn tìm...
Ta gặp lại ấu thơ ta, thuở hồn nhiên tóc xanh mắt biếc
Ngồi mơ bay xa… bay xa như cánh chim trời
Năm tháng chơi vơi...
Thác ghềnh đá sỏi...
Bàn chân qua bao chốn xa giờ chừng thấm mỏi...
Ta  khóc òa...
Thương về miền yêu dấu đã xa...
               Cô nhỏ

Thương Huế

Huế, như cô gái nhà lành đoan trang và gia giáo, bất chợt tai ương ập xuống của thời cuộc, thành người đàn bà chửa hoang nhưng không hư hỏng lẳng lơ. Có lẽ đó  là số  mệnh,  số mệnh buồn miên man… Như  những kiếp người ngồi bó gối nhìn xa xăm..
Hồ như, trên cơ thể liền bà của Huế vẫn còn nét thôn nữ tinh khôi. Thượng nguồn sông Hương,  với những bãi bồi xanh ngắt cỏ non trải dài đến ngút tầm mắt, dòng sông như lặng yên không chảy, khói sương phủ lớp bụi mờ ảo, huyễn hoặc. Như che dấu những nỗi niềm thầm kín chăng? Hay cố giữ cho mình thời xuân nữ? Một mái tóc dài đen nhánh, có làm mình tinh khiết  mãi không! Sông ơi?.


Đâu đó, bắt gặp những ngôi nhà vườn thuần khiết, tự nhiên nghe lòng mình  vui chi lạ!  Nét xưa vẫn thấp thoáng đâu đây dù cuộc sống như guồng quay điên loạn, mặc kệ đời với  những định hướng rất … vô phương, vô hướng, vô định….Cứ trôi trôi dặt dẹo như kẻ tâm thần.  Huế vẫn giữ cho mình nét mộc mạc, chân quê và cổ kính!

Vùng hạ lưu – Gương mặt dịu dàng đằm thắm đoan trang chừ đã pha màu  son phấn hạng xoàng. Tràng tiền, như mũi dọc dừa mà hai bên đầy những  tàn nhang của tuổi tác  cùng  những nét chấm phá nửa mùa. Hãy cứ là mình! Thật dịu dàng, sâu lắng. Huế nghe!


Đêm, lang thang cùng với những u uẩn, hình  như trong mọi góc tối, rất nhiều ánh mắt vô hình dõi theo…Bất giác dừng lại nhìn quanh như tìm kiếm một sự giao tiếp, để  chia sẻ, để lắng nghe… biết đâu, sẽ vơi những niềm đau mới vừa đâu đây …Huế hè!
Ta biết, nên  bước rất khẽ, bởi dưới chân là những xác thân…


Chuyện kể

                  Lên mạng, xem mấy clip áp vong đi tìm hài cốt liệt sĩ của mấy nhà ngoại cảm, trong chừng mực nào đó mình tin vào linh hồn...Nhắc đến linh hồn mình kể chuyện nhạt cho bà con nghe chơi.
Cách đây chưa lâu, khi ấy mình còn kiếm cơm cho một công ty của quân đội được sang Miên với áo khoác là chuyên gia sang giúp bạn. Thời thởi, mới ra trường, được đi là rất khoái, đi xa càng hăm hở hơn nhiều...
Ngày đi, quân cán đi sau, mình được ngồi chung xe với một thiếu tướng và 2 đại tá chạy trước, chuyện các cụ mình chỉ dám ngồi hóng thôi. Khi gần đến cửa khẩu Đức Cơ, một cụ Đại tá già (là sếp trực tiếp của mình) thẽ thọt, "Mình xuống thắp cho anh em cây nhang anh hè" Ấy là nói với hai cụ kia...
               Cụ sếp mình kể, hồi ấy đây là nghĩa trang dã chiến, sau khi chôn cất mỗi nấm mồ được cắm một tấm bia bằng tôn, đứng xa nhìn, cả vùng thành một miền  sáng trắng dưới ánh mặt trời...
Đi một đêm với nửa ngày thì tới nơi, cái thị xã bé tý tẹo như lòng bàn tay...
              Chỗ ở cố định cho cả quân lẫn tướng gồm hai nơi, một nơi cho công nhân và một nơi cho cán bộ chỉ huy. Nhà dành cho chỉ huy là một khu hình chữ U nghe nói trước đây là bảo tàng, sau  di dời lên Nam Vang nên bỏ trống từ đận ấy...
Nói ban chỉ huy cho oai vậy thôi chứ gồm sếp đại tá già, mình và hai người nữa. Hết. (Mấy cụ kia qua 2 ngày rồi về)
Giường  là gỗ tấm ghép lại, mình đóng  mặt giường cao bằng cửa sổ cho mát, gió đêm bên ấy vi vu, ngủ ngon lành...
Mình chưa thấy nơi đâu có buổi chiều và đêm trăng đẹp như nơi ấy! Thật. Dù ban ngày trời nắng gắt như đổ lửa trên lưng, ở công trường về nhìn thấy chú Phốc đứng lè lưỡi thở là hết muốn ăn cơm. Nhưng buổi chiều hay lúc hoàng hôn buông xuống, mọi vật như im lìm ngơi nghỉ, mặt trời đỏ rực vón lại như giọt máu treo lơ lửng chực rơi...
 Me với Xoài ở đây to vật, những gốc Me vài ba người ôm là thường...Xoài cũng thế, nơi mình ở, Cây gần  bếp, nghe các bô lão quanh đó bảo rằng Nó đã có hơn bốn đời người rồi...
Những ngày đầu, vì mệt, nên ăn tối xong nghe Radio tý là ngủ thẳng cánh, không mộng mị gì. Có điều, thỉnh thoảng  vào khi khuya những cơn gió từ đâu cứ thốc tới từng cơn ào ào thất thần rồi im bặt, nhiều bận khiến thức giấc trở mình...
Chú L, khi xưa cũng đi K, các chiến trường bên này hầu như đều có dấu chân của chú. Sau này ra quân cày thuê cuốc mướn rồi làm mộc, Tính chú trầm, dí ỏm nhưng bao dung độ lượng, cái độ lượng của người từng chịu nhiều mất mát, khi trà dư tửu hậu hai chú cháu hay mắc võng dọc theo hành lang, vừa thủ thỉ rầm rì vừa hóng gió mát vừa xem trăng thanh, thi thoảng vài con dơi ăn đêm chao liệng sát mặt người,khiến  bao phen giật mình....
Chú  kể, bộ đội mình hay  chết vì những phát cắc bọp rất du kích của bọn Pôn Pốt, Ra suối chết, đi tiểu chết, kiếm thức ăn cải thiện ngoài mé rừng chết, nói chung chết đủ kiểu, phần đa là chôn gần doanh  trại chứ không đem về ngay được...Mà cũng lạ, gần năm năm bên ấy, nội dung trò chuyện của hai chú cháu  chỉ xoay quanh chủ đề chết chóc.Dù thế  nhưng không chán...
Chú chậm rãi kể,  mình ngồi lắng  nghe, đôi khi kể xong một chuyện, nhìn gương mặt méo mó co giật, mắt rưng rưng của chú mình nghe nhoi nhói nơi ngực...
Chuyện bắt đầu vào một đêm trăng thượng tuần, sau khi chú cháu rù rì chán chê lại thêm tý rượu trong bữa ăn tối nên cả hai ngủ quên trên võng tự lúc nào không hay...(Xin nói thêm rằng võng bên này may theo kiểu nhà binh có mùng hẳn hoi, vào nằm, kéo dây khóa lại là hết thò chân ra ngoài để lắc ) Khuya, đang mê ngủ, nghe tiếng hự khá to mình bật dậy thấy chú L đang lồm cồm bò ngoài hiên, Chú bảo "Không hiểu sao võng đứt dây văng tau ra ngoài này, (ngoài này là chỗ cách nơi mắc võng tầm hai mét) Quái lạ, không thò chân để đưa thì không có lý do gì võng đứt dây mà tau bay xa rứa" Lúc ấy mình nghĩ thầm, chắc do vô thức khi ngủ, vì động tác uốn éo cộng hưởng nhiều lần nên võng lắc mạnh nhưng chú ấy không hay cũng nên...
Bên này sướng  cái là phía  mình luôn luôn được bạn cử lính canh gác cẩn thận, mười hai người mỗi ca, tay bồng AK47 đứng quanh hàng rào của ngôi nhà đang ở, bạn chia làm 3 ca trực 24/24. Oách xà lách ghê gúm pà con ạ. Ấy là nói đùa cho vui chứ thực ra, thương các chiến sĩ bạn nên khuya khuya là cánh  mình với sếp già hay mời anh em vào, ngồi vòng tròn đánh chén, khi gà, khi cá, ngồi tì tì đến khi say khướt, dù sáng tinh mơ bạn phải đi đều một hai một. He he
Bẵng đi thời gian, cấp trên của bạn biết được nên cấm tiệt! Từ ấy kém vui hẳn vì thủ trưởng bạn không cho chiến sĩ vào nhà dưới bất cứ lý do gì trừ phi có lệnh.
Đâu gần đến tháng bảy âm lịch năm ấy, Bộ phận chỉ huy về nước mười mấy ngày , mình với chú L ở lại trông coi công việc, vì áp lực mình hay ngủ mớ, cũng lạ, giấc mơ không liên quan gì đến cái nặng nhọc mình cán đán. Trong mơ, thấy chú bộ đội vai mang súng đứng ngoài cửa sổ  lặng lẽ nhìn, ánh nhìn như có điện khiến mình thức giấc, choàng tỉnh dụi mắt, hình như phía ngoài  hiên có bóng nhờ nhờ tiến dần về phía gốc cây Xoài rồi mất hút. Nghĩ mình cuốn theo giấc mơ nên hoa mắt vì vậy không nghĩ ngợi gì...
Vài đêm sau cũng thế, vẫn một giấc mơ và bóng người nhờ nhờ tiến về phía gốc cây Xoài khi mở mắt...
Mình đêm chuyện giấc mơ đi hỏi một bô lão trong vùng, và được nghe cụ kể rằng:  Trước, nơi này là vùng đóng quân của ta, vào một đêm trăng sáng, tại nơi đang ở  diễn ra một trận đánh nhỏ, là do bọn Pôn Pốt đánh theo lối du kích sở trường, trong quá trình truy đuổi, một chiến sĩ ta đã hi sinh, sáng hôm sau mới tìm được xác. Trong tư thế dựa lưng vào gốc Xoài  tay vẫn ôm  chặc khẩu AK47.
Tối hôm ấy, Mình sắm một mâm ngũ quả nhang đèn, đặt bàn thờ dưới gốc cây khấn vái rằng: Thôi thì đất nước đã tạm bình yên, nếu  các Bác có  linh thiêng thì hãy tìm đường về, chiến tranh qua rồi, các mẹ vẫn đang từng ngày chờ mong .... Chưa khấn vái xong, một cơn gió ào ào thổi tới làm tắt phụt hai ngọn nến.
Từ đó đến 5 năm sau nữa, đêm nào cũng vậy, mình với  chú  L thay phiên nhau hương khói...
Không biết bây giờ bàn thờ ấy có ai trông nom không....
                                                                                      Tháng 7 âm 2012.

Chuyện làng

Liu ý: Đây là chuyện pịa của nhà iêm, tuy nhiên hông nhất thiết phải... khác sự thật! Khà khà(big grin)

Làng Nô, là một dúm đất  trải dài theo mép ao Tổng Phá, người dân quanh năm cắm mặt cho đất bán lưng cho giời để kiếm cái ăn cái mặc. cai quản là cha con Tổng lý, nghe đâu hồi còn chai chẻ Già làng cũng lận lưng được cái bằng trung cấp lâm nghiệp, lại là con dòng dõi xứ Man Di nên sau vài niên lên nắm chức trưởng  làng.
Thời ấy, dân tình cơ khổ,các làng bên chèn ép, lại bệnh dịch thổ tả hoành hành. Già làng chả bảo bọc được ai, chỉ ngồi xa đánh trống thúc giục , bảo ban dân tình học những điều tầm phào vớ vẩn vời xa...Tầm phào bởi cái họ cần là hạt gạo dúm muối bỏ mồm hằng ngày!
Đời làm Già làng, Tổng cũng kiếm được bộn vì củi nẻo phía bìa rừng còn nhiều. Lão cất căn nhà to vật giữa chợ, nơi đông đúc nhất của Làng Nô, trải qua bao tháng năm, vật đổi sao dời, người vợ già nua giờ cũng đã khuất núi, Lão trầm ngâm mấy bận,  nhưng rồi cũng chật lưỡi cưới cô vợ kế kém  tuổi hơn con gái út lão vài niên...
Gặp mùa ôn dịch, súc vật chết nhiều, cỏ cây xơ xác, cái chái thắng cố của mụ vợ bé cũng không cầm cự được bao lâu, đã nợ lại còn chồng lên nợ mà lão cũng đã già, chức Già làng không còn, vì cứu vợ, lão đành bán căn nhà to vật ấy, nhưng chuyện râm ran cũng bắt đầu từ đây.
Số là, con trai lão, nhờ bóng cả cây già của cha, cũng đã ngoi lên chức Nóc Trưởng, (một cái Nóc be bé gần phía cuối bìa rừng ),dù chả tài cán gì, mọi việc rối lên khi nó đâm đơn kiện  gởi cho các bô lão trong làng về quyền thừa kế căn nhà...

(P/s: Để coi các Pác chém như nào roài úp tiếp)

He he

Vu vơ


Tiếng cười trong nắng  chơi vơi
 Nghe như miền cũ xa xôi  tìm về
Người xưa quên biệt lời thề
Thì thầm khẽ với sông quê ...

         ……… Ới đò!

Say............


Đã lâu rồi ta không còn hò hẹn
Với Dế Giun nơi cuống rạ đầu bờ
Đã lâu rồi không ai chờ ta nữa
Dặn lòng đừng trống vắng bơ vơ....

Đã lâu rồi ta không còn hò hẹn
Thủ thỉ với sông  xa ngút cánh đồng
Đã lâu rồi bao lần trăng khuyết
Mà ngập ngừng trên những bước chân...

Đã lâu rồi ta không còn hò hẹn
Với triền đê xanh mởn gió chiều
Đã lâu rồi bặt nghe Tu Hú gọi...
Con Bắt Cô chừ trốn biệt nơi nao?

Đã lâu rồi ta không còn hò hẹn
Chắc giờ đây Em tay bế tay bồng
Tiếng Cuốc kêu ngàn năm vang vọng
Có bao giờ em nhớ tôi không?

……………He he


P/s: Củm ơn bạn rất nhiều